Nếu có một điều ước, nó ước được trở về với những góc
nhỏ thương yêu của tuổi học trò. Chỉ phút chốc thôi, để nó được sống lại
những khoảnh khắc thơ ngây trong sáng đến vô ngần...
Nơi hành lang lộng
gió…Hành lang tầng ba lộng gió. Ngày nào nó cũng đi qua,
ngày nào nó cũng cùng lũ bạn trêu đùa nhau. Ngày nắng đứng từ trên hành
lang ngó xuống sân trường xem hội con trai đá cầu, giữa đám đông túm
tụm, nó vẫn dễ dàng nhận ra bóng dáng ai đó, vẫn dễ dàng để ý từng động
tác, từng nụ cười ai đó. Ngày mưa đứng bên hành lang xòe tay hứng nước,
lạnh tê mà vẫn cười toe toét.
Hành lang, nơi nó và con bạn nối khố đã cùng kí một
chữ kí chung, hứa khi nào đỗ đại học sẽ quay lại để… tẩy cho sạch. Bây
giờ đi học đại học đã hai năm rồi, nhưng cả hai chưa có thời gian quay
lại. Đôi khi vẩn vơ nhớ trường, nó tự hỏi, không biết chữ kí ấy có còn
không?
Ba năm cấp ba với nó tràn đầy kỉ niệm, giờ nhìn lại,
như một thước phim quay chậm, đầy những khoảnh khắc vui cười, mà sao nó
lại muốn khóc…
Còn nhớ như in ngày cuối năm chia tay, nó và bạn
thân kéo bàn ngồi tuốt cuối hành lang, ngồi trọn một buổi chiều. Lần đầu
tiên ngồi lâu như thế, nói nhiều và im lặng nhiều như thế. Nói lan man
bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu suy tư mà chưa nói được một lời yêu thương.
Im lặng chỉ để nghe tiếng ve râm ran cho trọn vẹn, chỉ để nghe tiếng
gió lao xao, tiếng lá lòa xòa chạm lá… Nói, rồi im lặng. Im lặng rồi
nhìn ra bốn phía, trời thăm thẳm, mây xanh ngắt. Lúc ấy nó đã tự hỏi,
không biết khoảnh khắc này kéo dài bao lâu? Loáng một cái đã hai năm,
tuổi học trò lùi lại mãi sau lưng, nhưng buổi chiều ấy chẳng bao giờ nó
quên. Làn tóc mai bay bay chạm vào má, ngón tay nghịch nghịch đập vào
thành lan can. Những cử chỉ vu vơ mờ nhạt ấy không ngờ lại “sống” lâu
đến vậy. Và góc hành lang, tưởng chừng vẫn nguyên vẹn tiếng ve, tiếng
lá, tiếng cười, tiếng thầm thì cùng bao điều dở dang chưa kịp trao. Bao
yêu thương lại uà về, ừ, sẽ nhớ mãi, nơi hành lang lộng gió…
Gốc cây hoa si già
nuaNăm nó học 12, trường bắt đầu xây sửa lại. Hai dãy
nhà lâu năm nhất bị đập đi, sân trường xáo trộn. Bao nhiêu cây trong sân
trường lần lượt “ngã xuống” hoặc được di dời vị trí. Chỉ duy nhất cây si già ở trước lớp nó là không bị chặt đi. Nó cùng lũ bạn đoán già đoán
non, chắc người ta quên, hay vì người ta tiếc cho cái cây cổ thụ, hay
vì người ta thương nó cô đơn?!
Chẳng biết lí giải nào chính xác, nhưng bất kể vì sao
gì thì nó cũng vui, vì nó yêu quý gốc cây si già này lắm.
Ngày đầu đi học năm lớp 10, nó đi muộn, lơ ngơ không
tìm ra lớp học. Chính gốc cây si già là nơi nó đã tủi thân ngồi
khóc ngon lành… Chỉ có nó và cây si này biết cái bí mật xí hổ ấy, 16
tuổi mà còn khóc nhè, vì một lí do không đâu.
Từ trước học cấp 3, nó không thích
hoa sữa, cũng chẳng thích mùa thu. Nhưng ngay mùa thu đầu tiên vào cấp
ba, nó đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Nó chẳng thể quên những sáng tinh
sương, nó cố đi học thật sớm, la cà ngồi lại nơi gốc cây hoa sữa giả vờ
vừa ăn sáng vừa đợi bạn… Kì thực, nó chờ một người đi qua. Chờ đợi một
cách vô tư đến ngốc nghếch, vì người ấy chẳng bao giờ để tâm đến nó.
Nhưng đó là lần đầu tiên nó biết, đợi chờ đúng là… một niềm hạnh phúc,
dù là thứ hạnh phúc ngốc nhất trên đời. Cũng nhờ những lúc chờ đợi ấy,
nó bắt đầu quen với mùi hoa hăng hắc.
Nó không còn nhăn mặt trước những chùm hoa nồng nàn,
không còn ngoảnh mặt quay đi khi thằng bạn thân lùa một chùm hoa ra
trước mắt. Nó bắt đầu lẩn thẩn ép vài cánh hoa li ti vào trang vở. Để
rồi mùa thu qua đi, một ngày mùa đông đang ghi bài, bất chợt giở đến
trang giấy chỉ còn xác hoa nâu xì, nó vẫn thấy hương hoa thoang thoảng
như gọi về cả một mùa thu.
Nó bắt đầu yêu cây hoa sữa, yêu lây cả chiếc ghế đá
sát gốc cây xù xì, nơi nó đã hấp tấp đón nhận lời tỏ tình, để rồi đánh
mất một tình bạn đẹp. Buồn, khóc, và nước mắt. Nhưng tất cả không làm nó
bớt yêu gốc cây bình thản này. Bởi nó đã hiểu được rằng, cuộc sống
không phải lúc nào cũng đẹp, cũng trọn vẹn, và nó còn học cách trân
trọng cả những nỗi đau.
Bức ảnh nó thích nhất trong album là bức nó chụp cùng
ba nhỏ bạn thân hum lớp nó tổ chức 1/4 chô hội con trai. Nó để bức ảnh ngay đầu giường.
Giờ mỗi đứa mỗi nơi, nhiều khi í éo gọi điện chỉ để nói mỗi câu tự
nhiên:
"Tao thấy nhớ mày". Chỉ
thế thôi, mà nó ấm lòng. Nhìn bức ảnh, nhìn những khuôn mặt thương yêu
hết sức, buồn đến đâu nó cũng có thể nhoẻn cười… Yêu lắm, bạn bè ơi, yêu
lắm, cây xà cừ già ơi.
Ngồi lan man mà nhớ lại những góc yêu thương của
trường cũ, có khi nó khóc mất. Vì nhớ và tiếc đến cháy lòng. Nhưng cũng
hạnh phúc lắm vì nó đã có được những tháng ngày thật đẹp. Những tháng
ngày còn tươi mãi dù năm tháng có phôi phai…